Sau khi từ trên xe bước xuống, Shermore nhìn chiếc xe thể thao của Ôn Văn, hâm mộ trong mắt gần như sắp tuôn trào ra ngoài.

Nhất là rắn có thể lái xe lại càng làm hắn đỏ mắt hơn, nếu như hắn có một thú cưng như vậy thì sẽ không bị lạc đường nữa.

"Ông nhìn xe tui như vậy làm chi đấy, dân mù đường như ông không lái được đâu." Ôn Văn nhếch miệng châm chọc.

Shermore thở dài một hơi: "Cũng vì không thể cho nên mới muốn."

Vị trí của hiệp hội thành phố Tùng Đào là một trại nuôi chó cỡ lớn, ngoài sân đều là đám chó dữ cỡ lớn, có đám chó này trông coi, người bình thường rất khó phát hiện nơi này rốt cuộc làm gì, có thể hoàn mỹ ẩn giấu sự tồn tại của phân hội ở trước mặt người bình thường.

Ở địa phương thế này thường hay có lũ trộm chó ghé thăm, có điều hai năm qua thì trại nuôi chó này chính là vùng cấm của đám trộm.

Trộm chó ở nơi khác, bị phát hiện cùng lắm chỉ bị đánh gãy giò mà thôi.

Nhưng nếu trộm chó ở trại nuôi chó này thì rất có thể sẽ im hơi lặng tiếng biến mất.

"Kỳ quái, giống chó này mình chưa từng thấy qua, giống như là..."

Đi qua cổng lớn, Shermore nhìn chằm chằm mấy con chó lớn màu đen cao cỡ nửa người, vai của đám chó này rất rộng, cơ thể rất rắn chắc, có khác biệt rất lớn với chó thường.

Shermore không hề nghi ngờ, đám chó này mà hợp sức lại thì thật sự có thể giết chết hổ!

"Trên người của chúng có mùi của của thế giới trong, hẳn là tới từ bên kia, hoặc nên nói là con lai, ông cũng có nghiên cứu về chó nữa hả?" Ôn Văn nói, anh chỉ cần ngửi một cái là có thể đoán được xuất xứ của đám chó này.

"Tôi từng cố gắng tìm kiếm dấu vết của sức mạnh siêu nhiên, vì thế trước kia có nhận được một vụ án quái vật chó săn, cuối cùng chứng minh là có người sùng thuốc gây ảo giác để làm chuyện ác, có điều cũng nhờ vào phúc của vụ án kia nên tôi rất rành về các chủng loại chó của liên bang."

Shermore hoài niệm nói, đối với hắn mà nói, đoạn thời gian tìm kiếm sức mạnh siêu nhiên kia rất đáng giá hoài niệm.

Ôn Văn dùng vẻ mặt kỳ quái nhìn hắn, nếu người này không phải dân mù đường, với khả năng điều tra của hắn, phát hiện sức mạnh siêu nhiên hẳn là rất dễ dàng.

Xem chó xong, Ôn Văn lấy giấy chứng nhận đưa cho người đồng nghiệp canh cửa, hai người có được tư cách tiến vào phân hội này.

Bước đầu tiên trong kế hoạch của hai người chính là tới phân hội tìm hiểu tình huống, ít nhất cũng phải hiểu tình huống cụ thể một chút mới được.

"Sao lại làm trại chó trá hình nhỉ, nuôi chó của thế giới trong này, có phải có nghĩa là..." Ôn Văn đi ở phía trước, mà Shermore đi ở phía sau cứ lầm bầm.

Điều này làm Ôn Văn nghe có chút phiền, xoay người lại nhìn Shermore nói: "Đoạn đường này ông thấy cái gì cũng phân tích, thấy trong chai hồng trà lạnh trong xe tôi cũng có thể phân tích một lần tôi tè ra bao nhiêu nước tiểu, ông rảnh rỗi đến vậy á hả?"

Shermore cười khổ: "Đây là thói quen nghề nghiệp rồi, đầu óc tôi không dừng lại được, nếu ông cảm thấy không thích hợp thì tôi không nói với ông nữa."

Trên đường, thỉnh thoảng có một vài con chó bulldog không có mắt sủa hai người bọn họ, nhưng mấy con chó đen to lớn nhất thì nằm bẹp ở trong góc, bày ra tư thế thần phục với hai người.

Là loài chó có huyết dịch chủ yếu tới từ thế giới trong, theo lợi né hại chính là bản năng của chúng nó, chúng nó có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ của nhóm Ôn Văn.

"Khó trách nơi này lại nuôi loại chó này, có mắt nhìn hơn chó bình thường." Ôn Văn cười khẽ một tiếng, nhìn thấy thợ săn ra đón tiếp mình.

Người phụ nữ kia tết tóc kiểu Dreadlock, đeo bông tai, da ngăm đen xỉn màu, lúc này trên mặt cô ta là biểu cảm buồn rười rượi.

Sau khi nhìn thấy hai người Ôn Văn, cô cố chống đỡ tinh thần nói: "Hai vị chính là siêu thợ săn tới giải quyết vụ án kia đúng không, xin hỏi vị nào là Biến Thái, vị nào là Đại Thám Tử, hai vị muốn ở đây nghỉ ngơi một chút hay là..."

"Bọn tôi là ai cô không cần quan tâm, ở đây sao chỉ có một mình cô, những người khác đâu." Ôn Văn phát hiện người siêu năng ở đây chỉ có một mình người phụ nữ này, nhân viên hỗ trợ cũng ít ỏi đến đáng thương.

Biểu cảm buồn bã của người phụ nữ một lần nữa lộ ra: "Bọn họ đều đang ở trong thị trấn Cổ Tích bên kia, bao gồm cả đội trưởng của bọn tôi thì đã có năm... không, sáu thợ săn biến mất ở thị trấn kia, xin hai vị nhất định phải cứu bọn họ ra."

"Chờ đã, sau khi vụ án này được báo lên hiệp hội, đáng ra các người không nên nhúng tay vào, sao lại còn mạo hiểm tiến vào?" Shermore nhíu mày hỏi.

"Đội trưởng muốn cứu người ra, hơn nữa nơi ấy tới tận bây giờ trông cũng không nguy hiểm... hai vị cứ tới xem một chút là biết." Lúc nói chuyện biểu cảm của người phụ nữ có hơi mập mờ, có lẽ đang che giấu gì đó, hoặc chỉ là buồn bã quá độ mà thôi.

Có điều Shermore có vẻ nghi ngờ Hiệp Hội Thợ Săn của thành phố Tùng Đào, nếu dùng thị giác này để phán đoán thì người phụ nữ này có chút khả nghi.

Hai người tiếp tục đưa ra nghi vấn với người phụ nữ, cô ta cũng coi như có hỏi có đáp, sau khi hỏi thăm xong thì hai người đã lấy được toàn bộ tin tức về khu vui chơi kia.

Trước khi đi, Shermore ngồi xổm xuống trước mặt một con chó mực, thuận miệng hỏi: "Đám chó này không tệ, số chó mà tôi từng thấy qua không có loại nào uy phong được bằng chúng."

Người phụ nữ kia cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp trả lời: "Ah, chúng là đám chó mà đội trưởng mang về từ ba năm trước, hình như có chút huyết thống của sinh vật thế giới trong, chó thường kém xa, chúng nó chính là bảo bối trong lòng đội trưởng, sau khi đội trưởng có chúng nó thì lạnh nhạt với bọn tôi hơn rất nhiều."

"Ba năm trước... là khoảng tháng bảy tháng tám của ba năm trước hả?" Shermore đoán.

"Cỡ cỡ đó, hình như là vậy, sao ngài biết?" Người phụ nữ kinh ngạc hỏi.

Shermore mỉm cười, thẳng đến khi đi tới xe Ôn Văn, Ôn Văn suy nghĩ cuộc nói chuyện của hai người một chút rồi chợt gật đầu, cũng ngồi vào trong xe.

Nếu như tất cả không phải trùng hợp, hoài nghi của Shermore quả thực rất hợp lý.

Trước đó Ôn Văn coi thường hắn, nhưng xếp thứ hai trong phần thi thứ hai quả nhiên không phải người đơn giản, nếu hắn không phải kẻ mù đường thì nhất định chính là một siêu thợ săn khó dây dưa.

"Tôi tưởng ông sẽ hỏi tôi là đã phát hiện được gì rồi."

Thấy sau khi ngồi vào trong xe, ngoại trừ bảo Tam Tể Nhi lái xe thì Ôn Văn không hề làm thêm gì cả, Shermore có chút kinh ngạc hỏi.

"Đó là cách làm của người bình thường, nhưng tôi không phải kẻ ngốc, trước đó ông đã nói thị trấn Cổ Tích trong ba năm gần đây nhiều lần xuất hiện kỳ quái mà tiểu đội thợ săn lại thờ ơ với chuyện đó, sau khi chuyện bùng phát thì Tống Lăng lại làm trái với quy định xông vào nơi nguy hiểm rồi biến mất."

"Trùng hợp nhất là cũng vào ba năm trước khi thị trấn Cổ Tích được xây dựng thì Tống Lăng cũng từ nơi nào đó mang về mấy con chó có huyết thống thế giới trong này... huyết thống trên người đám chó này rất nồng đậm, có lẽ là quan hệ huyết thống trực hệ với quái vật thế giới trong."

"Ông nghi ngờ sự kiện ở thị trấn Cổ Tích có liên quan tới tiểu đội thợ săn thành phố Tùng Đào đúng không, nhưng chỉ với những bằng chứng này thì vẫn chưa đủ!"

Trong tình huống không đủ chứng cứ, Ôn Văn không thích đưa ra kết luận.

Shermore hơi ngã người về phía sau, miệng nhếch lên tự tin nói: "Bây giờ vẫn chưa thể đưa ra kết luận, có điều sau khi loại bỏ hết tất cả khả năng, khả năng không có khả năng nhất chính là chân tướng!"

0.95449 sec| 2408.781 kb